Để tránh bị các ông chủ bóc lột, một số gái mại dâm Thái Lan đã cùng nhau góp vốn lại tự lập một quán bar làm nơi hành nghề và tự cùng nhau quản lý. Quán bar có tên Can Do với mô hình hình hoạt động khác giúp chị em làm nghề buôn hoa bán phấn có được điều kiện hành nghề có phẩm cách hơn.
Tại quán Can Do có một hình ảnh hoàn toàn khác so với các quán bar khác. Không thấy bóng dáng của các má mì, tú ông, tú bà cứ đẩy các cô gái lao vào khách. Cũng không có tiếng nhạc xập xình đến điếc tai. Còn trang phục của các cô gái ở đây đa phần là quần jeans, áo tee-shirt hay giày thể thao.
Nhưng ở đây thực sự là một nơi như bao quán bar khác ở Thái Lan, các tiếp viên trong quán trao đổi “tình yêu của mình đổi lại những giá trị vật chất”. Nhưng ở đây hoàn toàn không có bảo kê. Các cô gái trong quán tự chia sẻ với nhau lợi nhuận của quán. “Với một số khách hàng, họ thật sự quan tâm rằng người họ sẽ ngủ cùng và trả tiền được đối xử tốt, đồng tiền của họ tới tay cô gái chứ không vào túi của một ông chủ bóc lột, chính vì vậy mà họ thích tới đây hơn”, Mai, một tiếp viên trong quán chia sẻ.
Nhưng ở đây thực sự là một nơi như bao quán bar khác ở Thái Lan, các tiếp viên trong quán trao đổi “tình yêu của mình đổi lại những giá trị vật chất”. Nhưng ở đây hoàn toàn không có bảo kê. Các cô gái trong quán tự chia sẻ với nhau lợi nhuận của quán. “Với một số khách hàng, họ thật sự quan tâm rằng người họ sẽ ngủ cùng và trả tiền được đối xử tốt, đồng tiền của họ tới tay cô gái chứ không vào túi của một ông chủ bóc lột, chính vì vậy mà họ thích tới đây hơn”, Mai, một tiếp viên trong quán chia sẻ.
Để hiểu mô hình của quán Can Do khác biệt thế nào. Ta nên tìm hiểu các quán khác hoạt động ra sao. Gái mái dâm trong các quán khác có hai nguồn thu nhập, thứ nhất là hoa hồng từ đồ uống của khách, các cô kiếm được khoảng 1 USD cho mỗi ly rượu bán được.
Nhưng nguồn thu nhập chính vẫn là khoản mãi dâm. Các cô được trả từ 30 cho đến 50 USD cho mỗi lần đi khách. Nhưng phải nộp lại cho quán 15 USD cho mỗi lần vắng mặt. Chính thức ra số tiền này được gọi là “tiền phạt lương do vắng mặt tại nơi làm việc" đế lách luật chống mãi dâm của Thái Lan.
Còn ở quán Can Do thì khác. Khách không có quyền ép gái uống rượu. Cũng như không có khoản “tiền phạt lương” kể trên.
Hiện tại các “doanh nhân” của quán Can Do chưa thể là những nhà “doanh nghiệp thành đạt”. Họ dự đính phải mất 10 năm quán mới có lãi. Thứ nhất là vì quán không có nguồn thu chính như các quán khác là khoản “tiền phạt”. Thứ hai là các cô gái ở đây chẳng bị một sức ép nào để hoàn thành “quota” như các quán khác.
Ngoài ra, các cô gái còn được phép có một ngày nghỉ mỗi tuần và hai ngày lễ mỗi năm, trong khi các quán khác thường ép nhân viên của mình làm việc 7 trên 7.
Ngay cả khi không bao giờ có thể làm giàu nhờ quán Can Do, một cô tâm sự vẫn muốn làm ở đây. “Vì đằng nào chúng tôi cũng phải gắn bó với nghề này.”, cô Mai tâm sự tiếp, “Mọi người ở khu phố tôi bảo tôi không bao giờ có thể kiếm việc nào khác. Chính vì vậy tôi muốn nó thành một công việc đòi hỏi sự cố gắng như bao nghề khác. Gặp khách chúng tôi tâm sự, nói chuyện, tôi pha trò cho khách vui, chúng tôi cùng đi ăn, cùng đi nhảy. Và cuối cùng, trong một ngày làm việc 8 tiếng, chỉ có 5 phút là sex”.
Các cô gái của quán Can Do đã bỏ ra 30.000 USD từ tiền túi để mở quán. Các cô tính phải mất khoảng 10 năm quán mới thực sự có lãi. Đây vẫn là một hình mẫu lạ lẫm tại một quốc gia mà theo chính phủ Thái Lan có 77.000 gái mãi dâm. Còn theo các tổ chức phi chính phủ con số này là hơn 300.000 người.
Nhưng nguồn thu nhập chính vẫn là khoản mãi dâm. Các cô được trả từ 30 cho đến 50 USD cho mỗi lần đi khách. Nhưng phải nộp lại cho quán 15 USD cho mỗi lần vắng mặt. Chính thức ra số tiền này được gọi là “tiền phạt lương do vắng mặt tại nơi làm việc" đế lách luật chống mãi dâm của Thái Lan.
Còn ở quán Can Do thì khác. Khách không có quyền ép gái uống rượu. Cũng như không có khoản “tiền phạt lương” kể trên.
Hiện tại các “doanh nhân” của quán Can Do chưa thể là những nhà “doanh nghiệp thành đạt”. Họ dự đính phải mất 10 năm quán mới có lãi. Thứ nhất là vì quán không có nguồn thu chính như các quán khác là khoản “tiền phạt”. Thứ hai là các cô gái ở đây chẳng bị một sức ép nào để hoàn thành “quota” như các quán khác.
Ngoài ra, các cô gái còn được phép có một ngày nghỉ mỗi tuần và hai ngày lễ mỗi năm, trong khi các quán khác thường ép nhân viên của mình làm việc 7 trên 7.
Ngay cả khi không bao giờ có thể làm giàu nhờ quán Can Do, một cô tâm sự vẫn muốn làm ở đây. “Vì đằng nào chúng tôi cũng phải gắn bó với nghề này.”, cô Mai tâm sự tiếp, “Mọi người ở khu phố tôi bảo tôi không bao giờ có thể kiếm việc nào khác. Chính vì vậy tôi muốn nó thành một công việc đòi hỏi sự cố gắng như bao nghề khác. Gặp khách chúng tôi tâm sự, nói chuyện, tôi pha trò cho khách vui, chúng tôi cùng đi ăn, cùng đi nhảy. Và cuối cùng, trong một ngày làm việc 8 tiếng, chỉ có 5 phút là sex”.
Các cô gái của quán Can Do đã bỏ ra 30.000 USD từ tiền túi để mở quán. Các cô tính phải mất khoảng 10 năm quán mới thực sự có lãi. Đây vẫn là một hình mẫu lạ lẫm tại một quốc gia mà theo chính phủ Thái Lan có 77.000 gái mãi dâm. Còn theo các tổ chức phi chính phủ con số này là hơn 300.000 người.
Patrick Winn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét