Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Đừng mơ ôm mộng bá vương khi đầu tư vào Trung Quốc

- Trích Want Daily; Đài Bắc -

Theo một tài liệu của Wikileaks, chính quyền Trung Hoa lo ngại khi thấy tập đoàn Citygroup đang trở nên quá lớn mạnh tại thị trường Trung Quốc, đã lập một đoàn kiểm tra gồm hơn 40 thành viên và làm việc với Citigroup trong suốt một tháng ròng. Đây như là một đòn cảnh cáo đối với Citygroup. Sự việc này khiến ta nhớ lại quyết định rút lui khỏi thị trường Trung Quốc của Google khi không ngừng bị tấn công khi bước vào thị trường này.

Citi và Google, ngay cả với vị thế là những người khổng lồ trong lĩnh vực tài chính và tin học, đều đã chấp nhận bị đo ván khi muốn phát triển tại Trung Hoa, đất nước đông dân nhất thế giới, có tốc độ phát triển đến chóng mặt và vừa trở thành nền kinh tế thứ hai toàn cầu. Google cay đắng rút lui và nhìn các doanh nghiệp Trung Hoa chia nhau thị phần hàng trăm triệu người sử dụng Internet tại Trung Quốc.

Theo như Wikileaks tiết lộ, quyết định đánh Google được đồng chí Lí Trường Xuân, Ủy viên Bộ chính trị, Trưởng ban tuyên huấn Trung Hoa, quyết định, sau khi đồng chí nhập tên mình vào và ngay những dòng đầu đã gặp những bài chỉ trích bản thân.


Nếu như Google rất khó có thể được chính quyền Trung Hoa chấp nhận do họ luôn giữ quan điểm tự do ngôn luận và không chịu kiểm soát thông tin của mình. Thì trường hợp của Citigroup không xuất phát từ sự bất đồng quan điểm. Nó chính xác hơn có nguyên nhân ở chỗ Bắc Kinh lo ngại Citigroup trở nên quá hùng mạnh để có thể kiểm soát thị trường tài chính Trung Hoa. Một điều mà Bắc Kinh sẽ không bao giờ chấp nhận.

Rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài đang kêu ca rằng môi trường đầu tư vào Trung Quốc đang bị thắt chặt lại. Có hàng trăm đoàn kiểm tra kiểm soát mà chỉ thường rất chặt chẽ với các doanh nghiệp nước ngoài. Vụ việc của Citigroup chỉ như phần đỉnh của một tảng băng trôi. Nó như một ví dụ để Bắc Kinh phát đi tin nhắn "Đất có thổ công, sông có Hà bá.", nếu ai không muốn chấp nhận nó, hãy cứ nhìn ví dụ của Google và Citi.

Han Huayu

Các bài liên quan:

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

"Thế hệ bị mất gốc"

Nói như nhà sử học Dương Trung Quốc: thế hệ chúng tôi là "một thế hệ mất gốc". Thuật ngữ này có lẽ là nặng lời - nó nặng nề hơn từ "The lost generation" hay "La generation perdue" của phương Tây khi họ bước vào kỷ nguyên hiện đại, giải phóng nhiều giá trị đạo đức cũ. Nhưng lời nói nặng phải chăng muốn gây hiệu ứng thức tỉnh. Vì ngẫm lại thế hệ chúng tôi ngày nay đúng là kém các thế hệ xưa.

Như nhà sử học Dương Trung Quốc so sánh, so với thế hệ vàng Việt Nam cũng sau một thời gian đất nước đóng cửa, được bắt đầu tiếp xúc với văn hóa phương Tây "như thế hệ các tri thức, đã tham gia vào trào lưu phát triển của đất nước, trở thành những người chiến sĩ giải phóng dân tộc, nòng cốt của cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, như Vũ Đình Hòe, Tạ Quang Bửu, Trần Đại Nghĩa, Hoàng Minh Giám, Nguyễn Văn Huyên, Tôn Thất Tùng, Hồ Đắc Di..." Thế hệ đó vững vàng tiếp thu nên văn hóa phương Tây, không mất gốc, có thể sàng lọc cái hay để học, có thể chọn cái nào hợp với văn hóa mình do đã được hưởng nền Quốc học vững chắc. "Bởi vậy gọi họ là thế hệ vàng vì họ đã tiếp thu những tinh túy của cả nền Quốc học lẫn văn hóa, văn minh phương Tây một cách xuất sắc."

"Còn thời nay, nói thế hệ chúng ta sau này mất gốc hoàn toàn. Nếu có tiếp cận phương Tây thì chỉ là tiếp cận văn minh bề ngoài, phương tiện sống, kiến thức. Chẳng hạn chúng ta biết tiếng Anh, nhưng không hiểu nền văn minh của Anh là như thế nào. Trong khi đó, thế hệ thời Vũ Đình Hòe tiếp thu cả nền văn hóa." Nên khi tiếp thu nhiều khi chỉ là cố copy sinh ra lai căng, tiếp thu nhiều giá trị ảo.

Các nhà báo là những "thư ký của thời đại", những người có nhiệm vụ phản ánh lại xã hội mà chúng ta đang sống một cách xác thực nhất. Vì lý do này mà blog Điểm báo quốc tế, khi dịch những tin tức nổi bật được đăng tải trên truyền thông thế giới ra tiếng Việt, chính là muốn cung cấp cho bạn đọc góc nhìn của bạn bè quốc tế về cùng một vấn đề mà tất cả đang quan tâm.

Việc làm này như để vớt vát lại một điều đáng tiếc: Khi nhiều người trong số chúng tôi, dù được du học nước ngoài từ sớm đều đã không cố gắng hiểu thêm về văn hóa nơi mình đang sống. Hiểu được về lối suy nghĩ của dân sở tại, các giá trị cơ bản mà họ bảo vệ.

Trông người mà ngẫm đến ta. Nếu không đạt được mục đích nhỏ nêu trên. Blog hy vọng vẫn là một kênh thông tin có ích với bạn đọc ghé qua.

Xin tiếp thu mọi ý kiến để có thể hoàn thiện những dòng trên.

Trân trọng.

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Phóng sự đầu tiên của CNN tại Libya

- Trích CNNBlog; Atlanta -

Vừa vượt qua biên giới Ai Cập-Libya, Ben Wedeman của hang CNN trở thành nhà báo ngoại quốc đầu tiền thực hiện phóng sự từ Libya kể từ khi nhân dân quốc gia này vùng lên nổi dậy chống Kadhafi.


Tại biên giới, một thanh niên trẻ anh mặc thường phục, khoác khẩu AK-47 đòi chúng tôi xuất trình giấy tờ. “Tại sao lại phải vậy vì chẳng còn chính phủ nào cả”. Saleh, người tài xế Libya chấp nhận đưa chúng tôi qua biên giới đáp lại rồi đạp ga đi thẳng.

Phía trạm kiểm soát Libya, đã không còn biên phòng, không còn hải quan, không còn cảnh sát. Một nhóm người mặc thường phục, được trang bị mã tấu, súng ngắn hay AK đứng giữ một trật tự nhất định tại biên giới. Họ cũng không có nhiều việc để làm vì dòng người đa phần di chuyển theo hướng ngược lại. Hải quan Ai Cập cho hay, chỉ tính riêng trong ngày 21 tháng 2 đã có 15.000 người Ai Cập vượt cửa khẩu này để hồi hương.

Chào mừng đến với nước Libya tự do, đó là khẩu hiệu mới được treo ở phía trạm kiểm soát Libya. Sau khi vượt qua cửa khẩu, chúng tôi dừng lại đổ xăng, ở cây xăng không phải xếp hàng, vẫn có điện, điện thoại di động vẫn hoạt động nhưng không thể gọi ra nước ngoài, chỉ duy nhất Internet đã bị cắt từ nhiều ngày nay.

Trên đường đến thành phố lớn đầu tiên, chúng tôi vượt qua nhiều trạm kiểm soát của người biểu tình tạm dựng lên. Họ lịch sự nhưng có vẻ vui mừng thái quá trước những thắng lợi đầu tiên. Họ bất ngờ nhưng cũng hào hứng khi thấy đoàn phóng viên ngoại quốc đầu tiên tác nghiệp trên đất nước của họ từ ngày 15 tháng 2 vừa rồi.


Chúng tôi vẫn tiếp tục đi về phía Tây. Dọc đường Saleh chỉ cho tôi cái mà anh gọi là những tội ác của gia đình Kadhafi:

“Anh có thấy con đường này tởm lợm không? Với tiền thu được về từ dầu mỏ, Kahdafi đã không chi một dinnar nào để phát triển khu vực này cả.”
“Trạm nghỉ này được xây bởi một công ty xây dựng thuộc về con trai của Kadhafi. Giá thành xây dựng được đội lên rất nhiều lần mà Bộ xây dựng chẳng ai có ý kiến gì cả?”
“Chủ của căn villa kia đã bị tịch biên tài sản vì một người con trai của Kadhafi thích miếng đất và căn nhà đó”
“Đám cháy chưa tắt hẳn kia là kho đạn của thành phố, trước khi rút lui, chỉ huy căn cứ trung thành với Kadhafi đã châm lửa đốt vì sợ kho vũ khí sẽ rơi vào tay nhân dân.”
Anh ta cũng cho tôi những lời khuyên mà anh cho là có giá: “Nếu gặp lính của Kahdafi, hãy nói rằng anh là bác sĩ, đừng nói rằng anh là nhà báo nhé.”


Khi chúng tôi đến đích đến mà hiện tại tôi chưa được phép tiết lộ. Đón tiếp chúng tôi là một người đàn ông tự giới thiệu là thủ lĩnh của những người biểu tình ở khu vực này. Ông khoảng 50 tuổi, đã từng học tại Hoa Kỳ, về Libya dạy đại học trước khi bị ngồi tù ba năm vì tham gia biểu tình chống Kahdafi. Ông cho biết miền Đông Libya đã hoàn toàn thuộc về phe những người biểu tình khi quân đổi đã chuyển qua ủng hộ họ.

“Các anh phải cho cả thế giới thấy những gì đang thực sự diễn ra tại đây.” Ông nhắc đi nhắc lại. Ông cũng nhận định được rằng để lật đổ được hoàn toàn chế độ Kahdafi, cuộc chiến còn nhiều cam go. Vào thế đường cùng, Kahdafi sẽ không ngần ngại chơi ván bài được ăn cả ngã về không, sẽ hạ lệnh cho đám lính đánh thuê của ông ta cùng không quân mà ông ta vẫn kiểm soát bằng bất cứ giá nào phải dập tắt được phong trào chống đối. “Nhưng đã ở nơi nào các anh thấy trực thăng và máy bay chiến đấu bắn vào đoàn người biểu tình chưa, ở đây đúng là người ta đang đi tới một cuộc diệt chủng.”

Ben Wedeman

Các bài liên quan: