Hiển thị các bài đăng có nhãn Singapore. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Singapore. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Singapore - Tiến tới đa đảng hóa nhờ vào Internet

- Trích Asia Times Online; Hồng Kông -

Công dân đảo quốc Sư tử đa phần đều có khả năng trao đổi blog, tweet cũng như các video qua youtube để bình luận về cuộc bầu cử quốc hội diễn ra vào ngày mùng 7 tháng 5 vừa qua. Nó như một điểm mới trong đời sống chính trị của Singapore, khi các đảng đối lập có một kênh thông tin thoát khỏi cảnh kìm kẹp của Đảng Nhân dân Hành động (PAP) cầm quyền. Tuy Thủ tướng Lý Hiển Long vẫn duy trì được đa số ghế, nhưng lần đầu tiên trong lịch sử, phe đối lập thắng một khu bầu cử có nhiều đại biểu.


Công dân đảo quốc Sư tử đa phần đều có khả năng trao đổi blog, tweet cũng như các video qua youtube để bình luận về cuộc bầu cử quốc hội diễn ra vào ngày mùng 7 tháng 5 vừa qua. Nó như một điểm mới trong đời sống chính trị của Singapore, khi các đảng đối lập có một kênh thông tin thoát khỏi cảnh kìm kẹp của Đảng Nhân dân Hành động (PAP) cầm quyền. Tuy Thủ tướng Lý Hiển Long vẫn duy trì được đa số ghế, nhưng lần đầu tiên trong lịch sử, phe đối lập thắng một khu bầu cử có nhiều đại biểu.

Nhiều ngày trước khi bộ trưởng bộ tài chính Singapore, Tharman Shanmugaratnam, công bố kế hoạch ngân sách năm 2011, phe đối lập đã lên tiếng cho việc nếu được cầm quyền, họ sẽ sử dụng số tiền này như thế nào. Dù các phương tiện thông tin đại chúng truyền thống, dưới sự kiểm soát của chính phủ, gần như không dành một từ nào để nói về chương trình hành động của phe đối lập, nhưng không vì thế mà thông điệp của họ không được lan tỏa rộng rãi nhờ vào Internet. Sự kiểm duyệt của PAP lên đời sống chính trị tại Singapore ngày càng bị chỉ trích kịch liệt trên Internet thông qua các blog, Facebook và Twitter. Vì PAP vẫn kiểm soát được gần như toàn bộ các phương tiện thông tin truyền thống, phe đối lập hướng về các báo mạng trẻ giám đăng tải những luồng suy nghĩ mới táo bạo hơn. Một số tờ báo mạng như Online Citizen và Temasek Review đã có được sự thành công lớn nhờ dành một tiếng nói nhất định cho phe đối lập.

Đảng Nhân dân Hành động (PAP) cầm quyền từ năm 1959 thường bị lên án là bóp chết sự tranh luận chính trị khi gần như độc quyền kiểm soát mọi phương tiện báo chí và truyền hình tại Quốc đảo sư tử. Nhưng với sự xuất hiện của Internet, sự kiểm soát của PAP ít có hiệu quả hơn. Ví dụ như Đảng Dân chủ Singapore (SDP) đối lập hiện không có một thành viên nào trong Quốc hội, nhưng website của họ lại là website có nhiều lượt người truy cập nhất, hơn cả của đảng PAP. Trong một cuộc hội thảo-tranh luận được tổ chức vào tháng 12 vừa rồi, Chee Soon Juan, Tổng thư ký đảng SDP phát biểu: "Tôi nghĩ rằng Internet là công cụ tốt nhất để không bị lệ thuộc vào giới truyền thông cũ, vốn bị chi phối bởi đảng cầm quyền".


Mặc dù khoác áo dân chủ, nhưng Singapore bị xếp hạng rất kém trong lĩnh vực tự do báo chí. Đa phần các báo Singapore đều có truyền thống tự kiểm duyệt, và thân với chính quyền. Hãng thông tấn chính của quốc đảo, Singapore Press Holdings, thuộc quyền sở hữu quốc doanh, và Hội đồng quản trị của nó đa phần là đảng viên PAP. Tổng biên tập các báo, ngay cả của tờ Straits Times, đều phải có sự đồng ý của chính phủ mới được nhận chức, và thường xuyên nhận được nhiều chỉ thị từ phía trên.

Từ lâu rồi, PAP muốn có một môi trường báo chí đưa tin hài hòa, ít đấu tranh va chạm. Trước khi báo mạng xuất hiện, PAP kiểm soát mọi tờ báo nhờ vào điều luật Newspaper and printing presses act (NPPA) được thông qua vào năm 1974, bắt buộc mọi tòa soạn và nhà in hàng năm phải gia hạn giấy phép hoạt động. Ngoài ra, không một cá nhân nào được phép nắm đa số cổ phần tại một tờ báo. Thêm nữa, NPPA cũng quy định, những cổ đông được gọi là cổ đông điều hành, phải được sự thông qua của chính phủ, sẽ có quyền biểu quyết giá trị gấp 200 lần quyền biểu quyết của các cổ đông bình thường khác. Chính vì vậy mà đa phần thành viên ngồi trong Hội đồng quản trị của các báo đều là người của PAP. "Các báo của Singapore, hay phần lớn là vậy, đều là các cộng tác viên đắc lực của chính phủ", Cherian George, cựu phóng viên của tờ Straits Times, hiện là giảng viên của Trường truyền thông và thông tin Wee Kim Wee, thuộc Đại học Công nghệ Nanyang, đã nhận xét như vậy.

Singapore là một trong những quốc gia có tỉ lệ người truy cập vào Internet cao nhất thế giới. Năm 1992, chính phủ đã khởi công kế hoạch mang tên IT2000, nhằm biến quốc đảo này thành "hòn đảo thông minh", nơi dẫn đầu về việc ứng dụng công nghệ thông tin vào đời sống. Gần 20 năm sau, chương trình này đã đem lại nhiều kết quả nhất định. Vào tháng 2 năm 2011, mạng công nghệ ZDNet đã công bố thông tin rằng: theo khảo sát của Firefly Millward Brown: một công ty nghiên cứu thị trường Internet: thì Singapore là thị trường triển vọng nhất của các mạng xã hội. Trong tổng số 5 triệu dân của quốc đảo, có hơn 2 triệu người thường xuyên sử dụng Facebook.

PAP cũng đã quyết tâm phản đòn, khi thông qua một đạo luật quy định rất ngặt nghèo cách thức sử dụng Internet trong vận động bầu cử. Audio live hay video streaming bị quản lý chặt, nếu không sẽ bị xếp vào hạng mục tuyên truyền chính trị ngoài vòng pháp luật.

Cherian George cũng cho rằng, mặc dù ảnh hưởng của báo chí mạng ngày càng lớn, nhưng còn rất lâu nữa PAP mới mất quyền thống trị nền chính trị Singapore. Chính phủ cũng đã hơi nới lỏng lệnh hạn chế việc dùng Internet vào vận động tranh cử, bằng cách cho các ứng cử viên được dùng công nghệ mới vào việc vận động phiếu bầu nếu họ thông báo trước 12 tiếng cho Ủy ban tổ chức bầu cử.

Nhưng theo đánh giá của Gerald Giam, thành viên đảng Lao động Singapore, "Internet vẫn chỉ là một công cụ cho các ứng cử viên, nó chưa thể là một chiến lược chủ đạo, các cử tri vẫn đợi gặp trực tiệp mọi ƯCV để đánh giá và đưa ra quyết định của mình".

Megawati Wijaya

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

Chính sách khuyến khích tăng trưởng dân số của Singapore

- Trích The Straits Times; Singapore -

Tỉ lệ sinh ở Singapore đang là quá thấp để có thể đảm bảo tương lai kinh tế của quốc đảo. Chính phủ Singapore đã có nhiều chính sách nhằm cải thiện điều này. Nhưng có lẽ là chưa đủ theo đánh giá của tờ “The Straits Times”, cần phải tham khảo nhiều hơn mô hình của Thụy Điển và Pháp.


Đã đến lúc chính phủ Singapore đưa ra những chính sách thiết thực hơn nhằm đảo ngược lại tình trạng suy giảm dân số của quốc đảo này. Đây là một bài toán đã tồn tại từ rất lâu nay. Từ năm 1983, vấn đề đã được đặt ra khi tỉ lệ sinh ở Singapore là 1,61 trẻ em trên một phụ nữ, so với con số là 2,1 trẻ em ở thời điểm bảy năm trước đó, một con số vừa đủ để giữ ở mức cân bằng dân số.

Thủ tướng Lý Quang Diệu khi đó đã phát biểu mỗi người dân Singapore phải có trách nhiệm sinh con đẻ cái, nếu không nền kinh tế của Đảo quốc Sư tử sẽ suy thoái. Nhiều chính sách đã được áp dụng nhằm hộ trợ điều này gồm: giảm thuế cho những gia đình có con nhỏ, cùng việc mở thêm nhiều trường học. Năm 2000, Thủ tướng Goh Chok Tong còn ký quyết định hỗ trợ ngay 1 500 dollar cho mỗi trẻ ra đời, và thời hạn của việc nghỉ đẻ vẫn được hưởng lương là 8 tuần lễ.

Nhưng mọi biện pháp đều không mang lại những kết quả mong đợi. Vào năm 2004, khỉ tỉ lệ sinh là 1,26, các bà mẹ có quyền có thời hạn nghỉ đẻ được tăng lên 12 tuần lễ, hỗ trợ tiền thuê người giúp việc và trông trẻ nhỏ, được quyền có hai ngày nghỉ khi trẻ ốm, và khoản tiền trợ cấp khi sinh con cũng được nâng lên một mức mới.


Năm 2009, tỉ lệ sinh giảm xuống mức kỷ lục là 1,22, trong khi các chuyên gia dự đoán con số này của năm 2010 còn tiếp tục đi xuống.

Nếu chúng ta chấp nhận thực tế rằng khi một quốc gia càng giàu, tỉ lệ sinh càng giảm, thì cũng có một thực trạng khác rằng khi đã đạt đến một mức phát triển nhất định, thì trào lưu này lại đổi chiều. Khi đó phụ huynh có thể yên tâm sinh con mà không cần lo lắng nhiều đến các vấn đề tài chính trong tương lai. Đấy là trường hợp của các quốc gia như Thụy Điển, Na Uy hay Pháp, nơi tỉ lệ sinh đã vượt ngưỡng 1,8 trẻ em trên mỗi phụ nữ.

Để đạt được điều đó, Singapore nên tham khảo một số chính sách đang được áp dụng tại các quốc gia kể trên. Tại Pháp, khi sinh từ con thứ ba trở lên, nếu phụ huynh muốn nghỉ không ăn lương ở nhà, chính phủ sẽ hỗ trợ 750 euro hàng tháng.

Ngoài ra, các chi phí cho việc hoạt động của các nhà trẻ cùng được chính phủ hỗ trợ tối đa. Như ở Thụy Điển, tổng số tiền mà phụ huynh đóng góp chỉ chiếm 11 % số tiền cần thiết để duy trì hoạt động của các nhà trẻ, và không bao giờ được phép vượt qua 3 % số lương của mình.

Còn tại Singapore, tiền giữ trẻ là vào khoảng 550 tới 1 000 dollar mỗi tháng, trong khi chính phủ chỉ hỗ trợ 300 dollar. Khi lương tháng trung bình của người Sing ở mức 2 700 dollar, tức riêng tiền giữ trẻ sẽ ngốn mất từ 10 % đến 30 % số lương tháng, một chi phí quá lớn.

Tất nhiên, chính sách hỗ trợ sinh sản rất tốn kém. Như năm 2009, Thụy Điển đã chi 2 % tổng số GDP của mình để duy trì các nhà trẻ và 0,8 % để trả lương cho các phụ huynh đang xin nghỉ đẻ. Cùng thời gian, Singapore chỉ mất 1,6 tỉ đô la cho chính sách của mình, tức khoảng 0,6 % GDP. Nếu quốc gia chúng ta muốn tháo gỡ “quả bom dân số nổ chậm” này, chúng ta nên đặt những câu hỏi chuẩn xác hơn về việc vì sao chúng ta chưa thành công.

Thực tế tại Thụy Điển: Đây là quốc gia có chính sách hỗ trợ phát triển dân số giàu tham vọng nhất. Nơi tỉ lệ sinh hiện tại là khoảng 1,88 trẻ em trên một phụ nữ ở độ tuổi sinh sản. Từ khi trẻ sinh ra cho đến khi trẻ 8 tuổi, các phụ huynh có quyền có 15 tháng xin nghỉ phép (ăn 80 % lương). Các nhà trẻ chất lượng qua và giá rẻ. Trung bình mỗi gia đình Thụy Điển chỉ phải trả 3 % tổng số thu nhập cho việc giáo dục của trẻ.

Li Xueying